Ngày xưa, có một anh thanh niên, tuy gia cảnh nghèo túng, nhưng anh thường đọc kinh nói về Phật, thích lắm, nhưng lại tò mò, chẳng tưởng tượng được hình hài của Phật như Kinh đã tả:
“Thân Phật sắc Hoàng Kim, cao một trượng sáu, đầy đủ ba mươi hai tướng tốt, tám mươi vẻ đẹp, hào quang chói sáng”…
Anh có một tham vọng rất lớn lao: đó là, được một lần chiêm bái dung mạo thật của Đức Phật. Anh hằng ngày làm lụng thật vất vả, rồi dùng số tiền dành dụm được, cất công một chuyến để chiêm bái bằng được Đức Phật, như anh vì làm việc quá cực nhọc, mà quên mất, ở nhà còn một người mẹ già nua, thường bệnh tật.
………….
Rồi một ngày kia, anh cũng đã để dành được một khoảng vốn, đủ cho anh ngao du khắp nơi để diện bái Đức Phật. Nhưng do Đức Phật đã Nhập Diệt từ lâu rồi, mà anh không hề hay biết. Anh cất công trèo đèo lội suối, băng rừng vượt biển, nhưng chưa gặp được Đức Phật.
Một hôm, do mệt mỏi, anh ngồi nghỉ chân tại cánh rừng trúc nọ, bỗng có một cụ già từ từ bước lại, anh thấy cụ, mừng rỡ chạy lại và hỏi:
-Thưa cụ, cụ có biết Phật đang ngụ ở đâu không… Xin chỉ dùm cho con với.
|
Ông lão mỉm cười:
– Ồ! Nơi nào mà không có Phật… Trên quãng đường vừa qua, chả lẽ con không gặp được Ngài ư…?
– Thưa cụ, trên đường đi con đã từng gặp vô số người, nhưng đều là hạng phàm phu tục tử cả. Con chưa từng thấy người nào có được vài tướng tốt như trong kinh đã mô tả về Phật cả.
Anh thanh niên mừng rỡ, cúi mình đáp tạ cụ, nhưng khi anh ngước lên, thì ông cụ đã biến đi đâu mất, chỉ còn vương lại một vầng Hào Quang rạng rỡ.
|
…………..
Anh vui mừng lần theo lối cũ trở về, như anh để ý mãi mà chẳng có ai đúng như lời ông cụ mô tả cả.
Khi về đến cửa nhà, phần thì mệt, phần thì thất vọng, anh không cất tiếng gọi, mà anh lại gõ cửa. Người chạy ra mở cửa là một người phụ nữ già nua, trên cặp mắt nhăn nheo là hai hàng lệ ròng ròng. thì ra bà vội mở của cho con mà quên xỏ nhầm hai chiếc dép khác màu, mà lại còn xỏ ngược nữa.
Anh thanh niên nhìn thấy mẹ, thì anh vui mừng đến rơi lệ, quỳ xuống ôm lấy và hôn lên bàn tay của mẹ mà thì thầm: “Ôi! Đức Phật đáng kính của con”.
Lời bình: Nhiều người mang tâm vọng tưởng, tưởng như chỉ có thể thờ cúng Đức Phật được ở chốn chùa chiền, như lại bỏ quên vị Phật đang ở nơi nhà. Dù đi đâu, dù làm gì thì cha mẹ luôn luôn dõi theo bước chân của con cái mình. Phận sự của một người con của cha mẹ, một người con Phật thì phải phụng dưỡng cha mẹ tử tế, không để cha mẹ buồn khổ thêm vì ta nữa.