Phù vân kiếp người

Thì thôi
Lá đã xa nguồn
Bến xưa hiu hắt,
Cánh buồm mù khơi
Mênh mang
Trải giấc mộng đời
Ngân hà xa ngái, biển trời trùng vây !
Gió hỡi gió cùng mây dong ruổi
Bỏ sau lưng, ngắn ngủi ngày xuân
Chưa vơi, dẫu chén rượu mừng
Nắng chiều chênh chếch, ngập ngừng ngày qua
Bao năm tháng bôn ba xuôi ngược
Còn gì chăng ?
Mất_được
Hơn_thua…
Buồm nâu phiêu bạt bao mùa
Đất bằng sóng dậy, bến xưa mịt mùng
Không giun dế não nùng xót dạ
Bản trường ca buồn rã tàn canh
Lững trời bặt tiếng yến oanh
Nhện non yểu mệnh, tơ mành đong đưa
Đâu còn bóng trăng thưa đầu núi
Buông tơ vàng đắm đuối dòng thơ
Rong rêu phủ kín lặng lờ
Rã rời con chữ, ngẩn ngơ câu vần
Nâng ly chuốc rượu tẩy trần
Mềm môi rồi cũng … phù vân kiếp người

(Sưu tầm)

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

0705665349
Liên hệ